Chapter 1: Career Change
Brisbane, 24-10-2023
Hôm nay không phải là một ngày đặc
biệt gì cả, nhưng ba đã ấp ủ muốn viết những quyển tự truyện như thế này từ rất
lâu rồi. Mục đích ba viết những quyển tự truyện này là để lưu lại những ký ức
và kiến thức của mình để một ngày nào đó con của ba có thể đọc được. Những quyển
tự truyện này có thể sẽ giúp cho tụi con vượt qua những khó khăn trong cuộc sống
nếu như ba không còn đồng hành với tụi con nữa. Ba bắt đầu viết vào năm ba 35
tuổi, và ba cũng không muốn đợi tới gần 60 tuổi mới viết vì ba biết mỗi độ tuổi,
mỗi giai đoạn con người chúng ta sẽ thay đổi suy nghĩ theo thời gian. Nhưng mục
đích chính của những quyển tự truyện này là giúp cho tụi con thành công trong
cuộc sống và khi tụi con đọc nó, cũng giống như ba đang nói chuyện với tụi con
vậy.
Tại thời điểm hiện tại, thực sự rất
khó để ba có thể viết về cuộc đời của mình những năm trước 18 tuổi. Ba sẽ cố gắng
lục lại những thông tin trong Facebook của mình để kể cho tụi con về những gì
ba đã trải qua theo từng lứa tuổi. Hi vọng khi con ở tuổi 18, ba cũng sẽ nói về
ba ở tuổi 18, và khi con ở tuổi 35, ba cũng sẽ đồng hành cùng tụi con cho tới hết
cuộc đời này. Ba sẽ kể cho con nghe những khó khăn, những thành tựu, những kinh
nghiệm sống làm sao để hạnh phúc, sống làm sao để có thể làm chủ cuộc đời của
mình, và hơn hết, là sống một cuộc đời đầy ý nghĩa.
Nếu Cyann của ba đọc được những
dòng chữ này lúc con 35 tuổi thì bây giờ ba cũng đã 67 tuổi rồi. Có thể ba vẫn
còn sống và chia sẻ với tụi con những kiến thức của ba, nhưng lúc đó ba đã là
ba của phiên bản 67 tuổi, chứ không phải ba của phiên bản 35 tuổi nữa. Và có thể
lúc đó ba đã quên phiên bản ba tuổi 35 như thế nào, giống như ba đã quên phiên
bản ba tuổi 21 của mình. Cho nên những quyển tự truyện này sẽ được viết lại
theo từng giai đoạn tuổi đời của ba từ năm 35 tuổi. Những giai đoạn trước sẽ được
ba viết theo dạng kể lại. Nhưng nó là phiên bản ba tuổi 35 kể lại, chứ không phải
là ba phiên bản tuổi 21 nữa.
Chapter 1: Career Change (Thứ 3,
ngày 24 tháng 10 năm 2023)
Hôm nay, ba đi làm nhưng không hiểu
bị đau lưng kinh khủng, chắc có lẽ là do hôm qua ba mang cái điều chỉnh tư thế
ngồi nguyên ngày làm, làm cho xương cột sống bị bẻ thẳng, hôm nay chỉ mới cong
lưng tí xíu thì đã đau không chịu được. Ba vào phòng y tế để ngồi nghĩ xíu, con
có đỡ không rồi tiếp tục đi làm. Hôm nay, Cyann của ba đái dầm, nên thức dậy sớm,
còn ôm và chúc ba đi làm vui vẻ. Cyann nói là "Ba đi làm kiếm tiền để mua
Bluey cắm trại cho Cyann". Sau này không biết lúc Cyann 35 tuổi đọc lại
thì nó như thế nào nhỉ. Nói vậy chứ thời gian trôi qua nhanh lắm.
Ba tập viết quyển hồi ký này nó
có thể giúp cho ba lưu trữ được những kỷ niệm và cũng giúp cho Ba gìn giữ được
những cảm xúc của ba dành cho gia đình mình. Đối với ba thì độ tuổi trung niên
của ba chắc là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời. Ba đã có một gia đình đầm ấm, một
nơi nương tựa mà mỗi khi đi làm về có nơi để về. Ba đã bảo lãnh cho ông bà nội,
chú Polo, và cả mẹ của con có quốc tịch Úc. Hiện tại, ba đang làm việc ở một
công ty lớn, nơi mà nó có thể giúp ba đổi ngành từ kế toán qua IT được.Ở
Chapter 1 này ba sẽ kể cho con nghe câu truyện đổi ngành của mình và những khó
khăn về tài chính và những gia đoạn tâm lý mà ba phải trải qua để đặt được mong
muốn đổi ngành của mình. Khởi đầu cho việc đổi ngành có lẽ nó bắt nguồn từ việc
Ba không muốn trải qua cuộc đời giống ông nội của con, nghĩa là làm 1 việc hơn
30 năm cho tới khi nghĩ hưu. Bản thân ba lúc 18, 19 tuổi cũng không thực sự biết
mình thích gì và muốn gì, ba chỉ nhớ hồi đó ba rất mê chơi game, ba chơi game
giỏi tới nổi có thể bán ra tiền. Ba còn nhớ mình bán dc tầm 2 triệu VND tức là
khoãng $200 vào năm 2007. Sau khi đi du học thì ba bận bịu với công việc và học
hành nên không còn thời gian để chơi game nữa. Năm nhất đại học ba vẫn chưa biết
mình sẽ chọn ngành học gì để theo, lúc bấy giờ ba chọn học ngành quản trị kinh
doanh (Bachelor of business major in Management). Ba biết mình không thích
ngành mà ông nội con đang làm nhưng bản thân ba cũng không biết ngành nào khác
ngoài ngành đó, lúc bấy giờ IT trong đầu ba chỉ là 1 nghề sửa máy tính nhàm
chán mà ba cũng không hề thích nó.
Năm thứ 2 tại Đại học James Cook
(2010), lúc này ba bắt buộc phải chọn ngành để học. Sau 1 thời gian tìm hiểu
thì ba thấy có vẽ như ngành kế toán (ngành của ông nội con) là ngành mà sau này
ra trước dễ lấy được quốc tịch Úc nhất và thế là ba đã đổi sang kế toán. Ngành
kế toán đã cho ba rất nhiều, ba rất trân trọng, và biết ơn công việc này, nó đã
giúp ba có quốc tịch Úc, bảo lãnh cả gia đình của ba sang đây, giúp gia đình
mình có thu nhập khi đại dich Covid ập tới năm 2020. Nhưng ngành này chưa bao
giờ là ước mơ của ba cả. Sau khi ra trường và đi làm được tầm 5 năm, ba cảm thấy
bế tác vì không thể phát triển thêm được, công việc thì nó cứ lặp đi lặp lại
năm này qua tháng nọ. Ba thấy rằng tuổi mình càng ngày càng cao mà bản chất
công việc lại không phát triển, nếu cứ như vậy thì 1 ngày nào đó thế hệ trẻ lên
họ sẽ thay thế mình. Mỗi ngày đi làm về ba đều mệt mỏi và cảm thấy mục đích sống
của minh không có, ba rất muốn đổi ngành từ những năm 2014, 2015 rồi nhưng mãi
….mãi tới tận năm 2023 ba mới có cơ hội được làm điều đó.
Có lẽ con sẽ nói vì sao ba đợi tới
10 năm vậy ba? Vào những năm ba 25 tuổi, ba cũng vẫn chưa định hình được là ba
sẽ làm gì, ba thích nhiều thứ nào là bất động sản, ba thích tư vấn, thích giúp
người khác, và thích mở business. Ba đã thử đổi qua làm property manager nhưng
không thành công và nhờ điều đó ba phát hiện ra mình là người introvert chứ
không phải là extrovert như mọi người thường nghĩ. Và rồi cơm áo gạo tiền trong
cuộc sống bắt buộc ba phải quay lại với công việc kế toán để kiếm miếng cơm
manh áo nuôi gia đình, ba không muốn mẹ con nói ba là đàn ông mà không nuôi được
vợ con, ba cũng không muốn ông bà nội con nói rằng làm con mà không nuôi được
ba mẹ. Một mình ba phải gánh cả nhà trên vai nên viêc giữ 1 nguồn income ổn định
là 1 điều thiết yếu, ngoài ra ba cũng không biết mình phải làm gì để kiếm nhiều
hơn ngoài việc làm kế toán.
Năm 2023, khi mà tài chính gia
đình mình đã có bước tiến triển tốt, con cũng đã 3 tuổi. Ba bất chấp tất cả để
đổi ngành, ba đã đăng ký học Master of IT tại trường University of Queensland.
Học kỳ đầu từ tháng 2 tới tháng 6 năm 2023 , ba đã học được 3 môn học, mọi thứ
có vẽ đang vô quỹ đạo của nó thì tự nhiên ba nhận được cuộc gọi từ 1 công ty
tuyển dụng. Họ kiếm 1 người làm về kế toán quản trị, công việc mà trước đây ba
chưa làm bao giờ và họ offer 1 mức lương mà ba chưa bao giờ được nhận bao giờ
($50/h). Vì áp lực tiền bạc nên ba cũng đã nhận công việc này, với mục tiêu là
ba sẽ vừa làm vừa học full time. Ba sẵn sàng chấp nhận thức khuya và dậy sớm để
học. Cũng giống như câu
“Khi bạn khao khát một
điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp lực giúp bạn đạt được điều đó”
Nhà giả kim
Khi vô làm ở công ty này, nó giống
như 1 luồng gió mới thổi vào cuộc đời của ba và nó giống như những gì ba mong
muốn. Công ty có một chương trình đào tạo cho nhân viên trong công ty đổi qua
ngành IT và vẫn trả lương full time cho điều đó (What’s dream). Trước đó ba
mong muốn đổi qua ngành IT và sẵn sàng trã tiền để đi học University 2 năm và lấy
tấm bằng ra ngoài đời đi làm. Vậy mà bây giờ lại có 1 công ty sẵn sàng trã tiền
cho mình để học đào tạo mình thành 1 nhân viên IT (WOW). Nhưng với điều kiện là
ba phải làm ở công ty được 1 năm rồi mới có thể nộp đơn xin học cái chương
trình này. Sau 3 tháng làm hợp đồng ở công ty, thì họ cũng tuyển cái vị trí mà
ba đã làm được 3 tháng. Ba mừng rỡ và apply liền, ba cố gắng làm tốt công việc
được giao của mình, rất may là môi trường làm việc cũng rất tốt và sếp ba cũng
mới có 1 em bé baby nên họ rất thông cảm được cho trường hợp gia đình có con nhỏ
như ba. Sau 3 tháng, ba chính thức được nhận lại và làm nhân viên chính thức ở
công ty này, mặc dù công ty không trả 1 mức lương giống như mức lương của 3
tháng trước nhưng mục tiêu chính của ba là làm 1 năm để đổi qua ngành IT, điều
mà ba đã mong ước từ rất lâu rồi.
Nhưng vì sao lại chọn IT vậy nhỉ?
Trước đây ba đâu có thích ngành IT đâu? Lý do gì mà ba lại chọn IT? Có lẽ tới độ
tuổi của ba thì con sẽ có những wisdom mà con cho là đúng nó sẽ là kim chỉ nam
giúp cho con đưa ra những quyết định trong cuộc đời mình. Một trong những kim
chỉ nam của ba là câu
“If you are not
growing, you are dying”.
Nếu như con không phát triển, thì
con đang chết dần đi. Giống như 1 cái cây, nếu như nó không tiếp tục mọc ra lá,
ra hoa thì nó đang chết dần đi. Và cũng đã gần 10 năm ba làm 1 công việc mà bản
thân ba không thấy được sự phát triển của nó, nó chỉ là 1 vòng lặp bất tận,
ngày qua ngày không hồi kết và số tiền mà ba kiếm được chỉ đũ để chi trả mức sống
căn bản ở Sydney. Tới cuối cùng ba vẫn tay trắng mà công việc thì cũng dân chân
tại chổ. Giống như cuốc tiểu thuyết “ÔNG GIÀ VÀ BIỂN CẢ” ba đã mất nhiều năm
làm lụng nhưng vẫn dậm chân tại chổ và ba không hề thấy bản thân mình phát triển
gì cả, chỉ thấy mình càng ngày càng già đi.
Và rồi ba phát hiện 1 secret
trong cuộc sống mà ba nghĩ không phải ai cũng biết. Đó là hầu hết tất cả các
ngành nghề đều sẽ lặp đi lặp lại quy trình của nó, chỉ duy nhất 2 lĩnh vực mà sự
phát triển của nó là vô tận. 2 lĩnh vực đó là:
“ART & Science”
Art: Là nghệ thuật, muốn theo đuổi
ngành nghề này thì bản thân con phải được trời phú thiên bẩn trước rồi sao đó mới
là rèn luyện. Một người có giọng hát trời cho + rèn luyện thì sẽ thành công.
Còn 1 người không có giọng hát thì có rèn luyện cỡ nào cũng không thể thành
công được. Ngoài ra art còn bao gồm designer, họa sỹ… Những ngành nghề này luôn
đòi hỏi sự sáng tạo. Một trong những huyền thoại về họa sỹ truyện tranh là bộ
truyện One Piece được phát hành vào năm 1997 cho tới thời điểm hiện tại vẫn còn
ra mỗi tuần 1 tập và có lẽ tới thời của con, con cũng sẽ tận hưởng được tác phẩm
huyền thoại này.
Science (Khoa học): ý ba muốn nói
ở đây là những người có thể tạo ra một thứ gì đó. Kỹ sư có kỹ sư về điện tử, cơ
khí, phần mềm, phần cứng…Rất rất nhiều. Về ngành nghề này thì con không nhất
thiết phải có thiên phú gì cả, chỉ cần con có một tính tò mò luôn muốn tìm hiểu
cách vận hành của 1 thứ gì đó thì ba tin là con có thể trở thành 1 kỹ sư giỏi.
Vì sao ba không chọn Art mà lại
chọn IT (kỹ sư phần mềm)? lý do là vì Art đòi hỏi 1 khoãng thời gian dài để xây
dựng và thường thời gian đầu không ai biết tới mình thì rất có thể mình sẽ
không có thu nhập để nuôi gia đình, ngoài ra art đòi hỏi 1 sự đam mê cực kỳ mạnh
mẽ chứng không phải chỉ là thích đơn thuần. Ba chọn Software Engineering vì ba
tò mò cách mà họ tạo ra 1 phần mềm mà mình sữ dụng, ba tò mò về cách họ tạo ra
1 video game mà ba chơi, ba tò mò về những chiếc máy eftpos tính tiền bằng điện
thoại của mình. Ba thường hay hỏi, nếu như mình biết những gì mình đang biết mà
mình lại sống ở thời kỳ đồ đá thì liệu mình có tạo ra được những thứ này không?
Quay lại câu nói “if you are not
growing, you are dying”. Hầu hết các ngành nghề khác không nằm trong 2 lĩnh vực
trên đều sẽ không thể phát triển khi con chạm tới 1 điểm cao nhất của nó. Ví dụ
như làm kế toán, điểm cao nhất là CFO và khi con tới đó thì mọi thứ sẽ lặp đi lặp
lại ngày qua ngày, đúng là con có thể kiếm nhiều tiền với nó nhưng tiền nó chỉ
là 1 phần của cuộc sống, ba sẽ nói về chủ đề này ở 1 chương khác sau nha. Nếu
con làm nghề bán hàng thì công việc con sẽ gặp nhiều người khác nhau nhưng về
quy trình nó vẫn là như nhau. Nói tóm lại, chỉ có 2 lĩnh vực là art & khoa
học thì sự phát triển mới là vô tận. Nếu như năm ông nội con 35 tuổi và muốn viết
tự truyện truyền cho ba giống như ba đang làm bây giờ thì ông nội con phải viết
bằng tay vì lúc đó nhà mình chưa có máy vi tính và thời đó cũng chưa có biết
internet là gì. Chỉ trong vòng 35 năm đổ lại đây thôi mà xã hội loài người phát
triển với một tốc độc chóng mặt. Tưởng tượng nếu ai đó tách biệt xã hội trong
35 năm thì khi họ ra ngoài mọi thứ đều đã thay đổi. Sự phát triển của khoa học
và kỹ thuật thế kỹ 21 quả là quá kinh khủng. Ngày xưa không ai nghĩ xe hơi điện
có thể vận hành được, mà bây giờ chúng ta đã có xe điện chạy đầy đường. Tóm lại
ý ba muốn nói với con ở đây là nếu con chọn được ngành nằm trong 2 lĩnh vực trên
thì con luôn thỏa mãn được 3 điều kiện sau “Constructive, innovative &
creative” (Xây dựng, Đổi mới và sáng tạo).
“Cọp chết để da, người chết để tiếng”
100 năm sau, nhà của ba đang ở hiện
tại sẽ không còn là của ba nữa, công việc ba đang làm con cháu cũng không cần
phải biết nữa. Hầu hết nếu ba cứ tiếp tục làm công việc kế toán và sống một cuộc
sống như hiện tại thì sau này mọi thứ sẽ bị dòng thời gian xóa mờ đi tất cả. Vậy
làm sao mà những người nổi tiếng được ghi danh trong lịch sử để hang ngàn đời sau
vẫn nhớ đến công ơn của họ? Ba thì không nghĩ mình có thể trở thành những người
vĩ đại như vậy nhưng nếu ba muốn trở thành 1 người có thể tạo ra 1 cái gì đó cho
thế hệ sau này thì trước hết ba phải bỏ cái ngành mình đang học mà nhãy qua 1
ngành mới có thể tạo ra giá trị về sau. Và một trong những wisdom mà ba nhận ra
được trong quá trình đọc sách đó là ba sẽ luôn luôn sống trong con cháu của mình
qua những đề tài nghiên cứu, qua những dự án, qua những phát minh của mình ngay
cả khi nó còn đang giang dỡ.
Và những suy nghĩ này chính là cốt
lõi cho việc ba muốn đổi ngành, chứ không hoàn toàn đổi ngành vì ngành đó có thể
kiếm nhiều tiền hơn ngành kế toán. Mặc dù ba đã xài hết 10 năm đi làm những nếu
nói tới 65 tuổi mới nghĩ hưu thì ba còn tới 30 năm nữa lận. 30 năm cũng đũ để đạt
được điều mà ba muốn đạt được rồi. Ngành kế toán đã giúp gia đình ba được quốc tịch
Úc, nhưng ngành IT này sẽ giúp ba để lại tên tuổi sau này, ít nhất là cho con
cháu của mình 😊. Không biết lúc Cyann của ba 35 tuổi thì lúc
đó con có con tầm 3 tuổi giống như ba hay là con sẽ giống mẹ con. Nếu mẹ con 35
tuổi thì lúc đó Cyann cũng được 13 tuổi rồi đó 😊. Dù ở tuổi nào thì ba mẹ vẫn luôn luôn yêu
thương con như bây giờ và luôn luôn đồng hành cùng con ở mọi lứa tuổi. Cho dù 1
ngày nào đó ba mẹ không còn sống nữa nhưng những thành tựu của ba mẹ vẫn luôn ở
bên con và luôn chỉnh đường cho con mỗi khi con lạc lối.
Comments
Post a Comment